Kẻ Mơ Mộng Viển Vông thật sự.

Bạn đã từng bao giờ có cảm giác mình nhìn đời thực tế hơn người khác?

Thôi, đừng cố gắng kiềm chế nụ cười của mình bằng vẻ mặt ngơ ngác và cái lắc đầu ngây thơ nữa.

Chúng ta hay an ủi bản thân rằng mình có chút gì đó khác thường so với người ta, có chút gì đó “hơn” dù chỉ một tẹo, đằng sau tấm màn của tiềm thức. Đó là bản năng của ta. Như vậy cũng chẳng phải nhỏ nhen đâu, vì bạn chỉ đang thực hiện những gì mà các cụ tổ từ thời con người đi bằng cả tay và chân đã từng làm thôi: “thằng khỉ kia què thì nó sẽ không bắt được mồi nhanh như mình, nhỉ? Mình chỉ cần nhanh hơn nó thôi.”

Continue reading “Kẻ Mơ Mộng Viển Vông thật sự.”

With love, Draco.

Author: jeffgangfan

Rate: T

Word count: 1745

AO3

Summary: I’m telling you about the Harry Potter who would sing songs just to keep you from getting out of bed too early on a Sunday morning. Yes, that berk.

Continue reading “With love, Draco.”

The Death Card of the Tarot Deck.

It is probably common knowledge that the card Death does not imply that you its picker dies anytime soon in the future. It is also widely known that this card represents the end and the beginning, revival and reborn.

Before any Tarot professionals start terrorizing me, I just want to make a personal point. That is the end of something cannot possibly occur without a certain amount of…death.

Continue reading “The Death Card of the Tarot Deck.”

Through the Looking Lens

 

He was smiling as if he saw the most beautiful creation. I couldn’t help grinning myself; his happiness is contagious. He asked me to pose for him again. “Could you turn your face just a little bit? There!” “The light across your cheeks is just perfect, great angle.” I did. The camera gave a sound similar to a mechanical giggle.

I feel light-headed; his attention is addictive. No one had ever paid this much attention to me because in a world where almost every teenager saw the protagonist when they looked into the mirror every morning, I don’t expect scrutiny. I don’t act for attention, so no one provides me with it. I’m not the daft hero swinging a gleaming sword under a thousand suns. Not the princess who saved herself. Not important enough a character to have a decent family name in the book.

Somehow, he saw something special in me. Special enough to lift his camera and tell me to “look here.” He was like a young fan fiction writer who chose to write a lengthy character review on a minor character for fun. And as a minor character who wondered when would my own story ever started, I felt damn special.

Continue reading “Through the Looking Lens”

Về Ngoại (5/6/2016).

 

Người ta hay nói cuộc sống là vô vàn những đổi thay. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người nhận ra rằng đôi khi thay đổi đến từ sự trưởng thành của bản thân họ, chứ không phải là từ chuyển động một vòng bốn mùa của Trái Đất hay chuyển biến trong lòng người khác.

Đây là mục truyện tôi viết về đợt ra Bắc hè này. Tôi chỉ ‘về’ được khoảng hai tuần, ở Hà Nội với nhà ngoại một nửa thời gian, còn bảy ngày còn lại tôi sẽ thăm ông bà nội và cô chú. Lần ra Bắc này tôi đã tự nhủ rằng sẽ là lần cuối cùng (hết hè tôi lên lớp 12), đã còn nói với rất nhiều bạn bè như vậy (sau này mới thấy thật ấu trĩ vì thi thố xong năm sau còn bao nhiêu thời gian để làm gì?). Tôi đã thật sự tin là như vậy, nên những trải nghiệm ở đây đều ám màu tăm tối mang tên ‘cuối cùng’. Nhưng cũng nhờ cái màu nhờ nhợ đó mà tôi nhìn thấy được biết bao những vệt màu bị tô lấp lên bởi ánh hồng ấu trĩ trước đây, thấy được biết bao những vấn đề mà đôi mắt trẻ con của tôi đã không thấy.

Continue reading “Về Ngoại (5/6/2016).”

In Love With A City

He was lying to face me with his head snuggled in my laps. He had been talking and I had been listening for hours. He was my something but I am not even anything to him, I guess. But I liked to hear him talk. I wanted to know what I had in common with him.

“Do you know what it is like to be in love with a city?” he asked, his eyes shining and it was not a trick of the light. He was light himself, despite his dark clothes and messy hair. I ran my hand through the black mess, just to mess it up further the way I liked.

Continue reading “In Love With A City”